Mẹ nằm đó không thở hơi nhè nhẹ
Tim im lìm không khe khẽ phập phồng
Mẹ nằm đó nghe gió trời lồng lộng
Mẹ nằm đó cho buồn nhớ mênh mông
Ơi, mẹ ơi!.. con rớt mất tuổi hồng !
Nên chiều rơi con trông về xa lắm
Thèm được kề bên ngay chỗ mẹ nằm
Con thèm tình mẹ, thèm đến trăm năm
Con nhắm mắt thèm một chút mong manh
Để được ôm, vòng tay mẹ mảnh khảnh
Cho thổn thức, chim quên chẳng chuyền cành
Trăng rũ rượi thao thức cả năm canh
Ngực mẹ căng như mang bầu sữa lạnh
Con đói lòng, đói hạnh phúc mẹ ơi !
Mẹ xa con, đã xa quá vời vợi
Con nhớ mẹ mắt nhìn về xa xăm
Mẹ nằm đó, con mang vành tang trắng
Tiếng ru ca, bỗng rớt trong khoảng lặng
Mẹ có biết, mẹ về nơi vĩnh hằng..!
Giọt vắn dài, nhạt nhòa bóng hoa đăng
Con dâng kinh, trong vần thơ mặn đắng
Tiếng à ơi.. xa tít tắp còn đâu
Ở bên Chúa, mẹ sẽ chẳng âu sầu
Sẽ chẳng còn chiều rớt, ngày mưa ngâu
Con cùng mẹ, ta tiến vào mầu nhiệm
Trong Thiên Chúa, niềm vui phút an bình
Dâng câu kinh, trong cõi rất riêng tư
Con ôm mẹ, dòng sữa thơm tràn ứ