em...ra đi nhé anh! em ra đi thật nhé anh... tạm biệt anh, tình yêu đầu của em với những đam mê, những khát khao và ước mơ trong sáng hồn nhiên nhất... không có em chắc anh sẽ không buồn nhiều đâu nhỉ? còn không có anh, em biết em sẽ buồn lắm... sẽ không còn ai để em có thể căn vặn đủ điều, để em la lối mỗi khi ngồi ôm cái máy tính tới tận khuya... sẽ không còn ai ăn cơm em nấu và gật gù khen nữa... không còn ai đàn cho em ngồi hát, không còn ai giả vờ như em hát kinh khủng lắm để em ngồi cười sằng sặc sau xe... không còn ai nghe em than thở mỗi bận đi học về... không còn ai mè nheo lười biếng có mấy bộ đồ cũng không chịu giặt mà cứ bắt em giặt cho... không còn ai tát nhẹ vào má em mỗi khi em lấy tau cấu vào mặt và sau đó lại lấy tay xoa xoa rồi mắng em "ai bảo cứ lỳ..." không còn ai đi chơi cầu lông với em vào mỗi buổi chiều lúc tan học... không còn ai đi phát tờ rơi với em... không còn ai chở em đi bất cứ nơi nào mà em muốn, lê la quán xá và ăn vặt với em... không bao h em đc cùng ai đó đạp xe cả chục cây số từ ngã 7 xuống Hàng Xanh hay la cà lê quẹt khắp những con phố ở SG... không ai chê em xấu, em ngốc, em đần, em ngơ, em khờ khạo nữa... cũng chẳng còn ai nhắc nhở em phải ăn cơm uống thuốc đúng h, phải mặc áo khoắc bịt khẩu trang mỗi khi ra đường trời nắng... không còn ai cởi áo cho em mặc mỗi khi SG trở gió, hay xuýt xoa mỗi bận em phải đi bộ đi học dưới trời nắng chang chang... ...... ....... ....
em biết cả chứ, không có anh em buồn lăm... nhưng mà em phải đi thôi... ra đi để cả 2 cùng thanh thản... em biết trong tim anh mãi mãi chỉ có hình bóng của một ng mà khó có thể thay thế dc... em biết anh có thương em, nhưng chỉ là một cái gì đó na ná tình yêu ... em biết em ra đi anh cũng sẽ buồn lắm, sẽ nhớ em thật nhiều...nhưng có lẽ a sẽ quên dc em thôi, một ng mà anh không hề yêu nhưng cứ bên cạnh chăm sóc, nâng niu...
.... em vẫn phải chọn ra đi cho dù: em với anh đã có hơn 1 năm với bao kỷ niệm không thể xóa nhòa... mỗi góc phố, mỗi con đường, mỗi đồ vật mà em sử dụng hầu như đều có bóng hình anh trong đó... anh là ng đầu tiên bước vào trái tim em, làm nảy mần và sống dậy biết bao thứ cảm xúc mà trước đây em chưa từng có...và có lẽ khi xa anh em sẽ phải giết chết tất cả... và quan trọng nhất là...em vẫn còn rất yêu anh... .... thế nhưng: vẫn phải đi thôi anh ạ... ra đi để a thực sự xác định được trái tim anh có bóng hình em hay không?để em có thể trở về với thực tại, với những bình yên mà em khao khát trong lòng kể từ lúc em biết được nỗi lòng của anh... để 2 đứa vẫn mãi nhớ về nhau như một kỷ niệm đẹp trong đời, có lẽ sẽ chẳng bao h quên...
.... thế là quá đủ, và vẫn phải cảm ơn anh: cảm ơn anh vì đã cho em biết thế nào là yêu, là hạnh phúc cũng như đau khổ.. đã cho em biết cảm giác tha thứ, quan tâm, chăm sóc người khác hạnh phúc và ấp áp đến mức nào... cảm ơn anh vì tất cả... ...
thế nhưng em vẫn sẽ ra đi... cầu mong cho anh bình yên và hạnh phúc... cho ấm áp sẽ trở về nơi con tim anh... cho một ngày hạnh phúc anh và ng ấy lại trở về bên nhau... ... tạm biệt anh nhé...tình yêu...
em...ra đi nhé anh! em ra đi thật nhé anh... tạm biệt anh, tình yêu đầu của em với những đam mê, những khát khao và ước mơ trong sáng hồn nhiên nhất... không có em chắc anh sẽ không buồn nhiều đâu nhỉ? còn không có anh, em biết em sẽ buồn lắm... sẽ không còn ai để em có thể căn vặn đủ điều, để em la lối mỗi khi ngồi ôm cái máy tính tới tận khuya... sẽ không còn ai ăn cơm em nấu và gật gù khen nữa... không còn ai đàn cho em ngồi hát, không còn ai giả vờ như em hát kinh khủng lắm để em ngồi cười sằng sặc sau xe... không còn ai nghe em than thở mỗi bận đi học về... không còn ai mè nheo lười biếng có mấy bộ đồ cũng không chịu giặt mà cứ bắt em giặt cho... không còn ai tát nhẹ vào má em mỗi khi em lấy tau cấu vào mặt và sau đó lại lấy tay xoa xoa rồi mắng em "ai bảo cứ lỳ..." không còn ai đi chơi cầu lông với em vào mỗi buổi chiều lúc tan học... không còn ai đi phát tờ rơi với em... không còn ai chở em đi bất cứ nơi nào mà em muốn, lê la quán xá và ăn vặt với em... không bao h em đc cùng ai đó đạp xe cả chục cây số từ ngã 7 xuống Hàng Xanh hay la cà lê quẹt khắp những con phố ở SG... không ai chê em xấu, em ngốc, em đần, em ngơ, em khờ khạo nữa... cũng chẳng còn ai nhắc nhở em phải ăn cơm uống thuốc đúng h, phải mặc áo khoắc bịt khẩu trang mỗi khi ra đường trời nắng... không còn ai cởi áo cho em mặc mỗi khi SG trở gió, hay xuýt xoa mỗi bận em phải đi bộ đi học dưới trời nắng chang chang... ...... ....... ....
em biết cả chứ, không có anh em buồn lăm... nhưng mà em phải đi thôi... ra đi để cả 2 cùng thanh thản... em biết trong tim anh mãi mãi chỉ có hình bóng của một ng mà khó có thể thay thế dc... em biết anh có thương em, nhưng chỉ là một cái gì đó na ná tình yêu ... em biết em ra đi anh cũng sẽ buồn lắm, sẽ nhớ em thật nhiều...nhưng có lẽ a sẽ quên dc em thôi, một ng mà anh không hề yêu nhưng cứ bên cạnh chăm sóc, nâng niu...
.... em vẫn phải chọn ra đi cho dù: em với anh đã có hơn 1 năm với bao kỷ niệm không thể xóa nhòa... mỗi góc phố, mỗi con đường, mỗi đồ vật mà em sử dụng hầu như đều có bóng hình anh trong đó... anh là ng đầu tiên bước vào trái tim em, làm nảy mần và sống dậy biết bao thứ cảm xúc mà trước đây em chưa từng có...và có lẽ khi xa anh em sẽ phải giết chết tất cả... và quan trọng nhất là...em vẫn còn rất yêu anh... .... thế nhưng: vẫn phải đi thôi anh ạ... ra đi để a thực sự xác định được trái tim anh có bóng hình em hay không?để em có thể trở về với thực tại, với những bình yên mà em khao khát trong lòng kể từ lúc em biết được nỗi lòng của anh... để 2 đứa vẫn mãi nhớ về nhau như một kỷ niệm đẹp trong đời, có lẽ sẽ chẳng bao h quên...
.... thế là quá đủ, và vẫn phải cảm ơn anh: cảm ơn anh vì đã cho em biết thế nào là yêu, là hạnh phúc cũng như đau khổ.. đã cho em biết cảm giác tha thứ, quan tâm, chăm sóc người khác hạnh phúc và ấp áp đến mức nào... cảm ơn anh vì tất cả... ...
thế nhưng em vẫn sẽ ra đi... cầu mong cho anh bình yên và hạnh phúc... cho ấm áp sẽ trở về nơi con tim anh... cho một ngày hạnh phúc anh và ng ấy lại trở về bên nhau... ... tạm biệt anh nhé...tình yêu...
cuối cùng em vẫn thích nói thật hơn
Cô gái ra đi còn chàng trai thì thầm khóc nè buồn cho anh chàng này qua