Tôi đã nghĩ đến những khối rubik muôn màu trên chuyến bay từ Rôma về Việt Nam .
Tôi đã nghĩ đến sự đa dạng,phong phú mình nhận được trong suốt cuộc họp liên thế hệ của hội dòng .
Tôi đã mỉm cười và tự hỏi bản thân : " Tại sao người ta cứ phải ra sức xoay khối rubik lại thành một màu,thay vì cứ để muôn sắc màu trên một mặt . Để khi nhìn từ bất cứ hướng nào,chúng ta cũng thấy khối rubik thật sặc sỡ và đa dạng ... ?"
Và tôi nhận ra rằng,cuộc sống chính là khối rubik kia ... đa dạng,màu sắc . Cầm trên tay khối rubik như nắm giữ số phận của mình,mỗi một người có một cách giải quyết khác nhau .
Tôi không thể trách người bên cạnh vì sao lại bắt đầu từ màu vàng mà không là màu cam ! Người bên cạnh không thể trách tôi tại sao bắt đầu từ bên phải mà không là bên trái !
Em không thể trách chị tại sao chọn điều này mà bỏ điều kia ! Chị không thể than phiền em sao lại hành động như thế mà không làm giống như chị !
Ta không thể trách những người ngàn đời không thể xoay khối rubik trở về vị trí ban đầu . Và ta cũng không thể trách những người chỉ mất ba mươi giây để làm điều đó .
Tôi thích giữ cho mình một khối rubik chưa hoàn thành . Những màu sắc khác nhau cứ thế liên tiếp giúp tôi hiểu được ... đôi khi chấp nhận khó hơn là từ bỏ .
_Nữ tu Lan Nhi (CND)_