Vô đề
Mùa nực với mùa gắt
Kêu chắc đến rồi tề
Dừ sốt hơn tự tê
Sốt khô mui nẻ họng
Ung bứt toóc dới rọng
Mụ cào ló trửa cươi
Con chắt ả mô rồi
Hắn cợi tru vô rú
Bếp lạnh tanh mun trú
Cho ga trọi ga bươi
Nác chát ở mô rồi
Múc cho tui một đọi
O tê ngong rành sọi
Ả nớ chộ cũng tài
O ả có thương ngài
Nấu cho nồi nác chát
Tui uống vô mát rọt
Thứ chè Gay[1] rành tài
Nắng ra răng mặc trời
Cũng thua nồi nác chát.
thêm một bài có tên tuổi đàng hoàng:
Tiếng Nghệ
(Nguyễn Bùi Vợi)
Cái gầu thì bảo cái đài
Ra sân thì bảo ra ngoài cái cươi
Chộ tức là thấy mình ơi
Trụng là nhúng đấy đừng cười nghe em
Thích chi thì bảo là sèm
Nghe ai bảo đọi thì mang bát vào
Cá quả lại gọi cá tràu
Vo troốc là bảo gội đầu đấy em...
Nghe em giọng Bắc êm êm
Bà con hàng xóm đến xem chật nhà
Răng chưa sang nhởi nhà choa
Bà o đã nhốt con ga trong truồng
Em cười bối rối mà thương
Thương em một lại trăm đường thương quê
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Chỉ nghe giọng nói đã nghe nhọc nhằn
Chắt từ đá sỏi đất cằn
Nên yêu thương mới sâu đằm đó em.
Nguồn: Internet